Khoa học giúp bệnh nhân hôn mê giao tiếp như thế nào?

Sau khi trải qua những tổn thương não nghiêm trọng, Scott Routley phải mất 12 năm trong tình trạng thực vật. Nhưng gia đình Scott tin rằng anh vẫn có ý thức. Liệu có một kỹ thuật "đọc suy nghĩ" tiên phong nào đó để chứng minh họ đúng hay không? Bài nghiên cứu của tác giả Adrian Owen sẽ giải đáp điều này.

Người ngoài hành tinh sắp đáp lại thông điệp từ Trái đất?

Vì sao bò tót "nổi điên" với màu đỏ?

Đổ cả ngàn lít rượu vào thân cây tre, thanh niên trẻ thu về lãi lớn

Ngày 20 tháng 12 năm 1999, một chàng trai trẻ lái xe từ nhà ông mình tại Sarnia, Ontario, bạn gái anh ngồi ở ghế kế bên. Scott Routley, khi đó 26 tuổi đang theo học bộ môn vật lý tại Đại học Waterloo và có sự nghiệp đầy hứa hẹn ở lĩnh vực người máy học. Nhưng tại một ngã tư chỉ cách nhà ông Scott vài dãy nhà, một chiếc xe cảnh sát đang làm nhiệm vụ đến hiện trượng một vụ án đã đâm vào hông xe của Scott, tông trực diện vào phía ghế lái. Viên cảnh sát và bạn gái Scott được đưa vào viện và chỉ bị thương nhẹ. Scott không may mắn như vậy, các vết thương của anh nghiêm trọng hơn.

Scott được chuyển đến bệnh viện và chỉ trong vòng vài giờ, thang điểm Glasgow của anh – thang điểm về thần kinh học đánh giá trạng thái tỉnh táo của con người đã tụt nhanh chóng. Điểm thấp nhất có thể là 3, khi người bệnh "không thể mở mắt", "không phát ra bất kì âm thanh nào", và "không có cử động nào". Mức điểm cao nhất, 15 được dùng cho người hoàn toàn tỉnh táo, trò chuyện bình thường và làm theo mệnh lệnh. Scott ở mức điểm 4, chỉ cách mức thấp nhất 1 điểm. Mặc dù không có dấu hiệu bên ngoài nào của chấn thương ở đầu hay ở mặt nhưng tác động của chiếc xe cảnh sát khi đâm vào hông xe của Scott đã tạo ra lực va đập mạnh khiến não của anh bị đập vào hộp sọ, ép não vào vùng thoát vị và làm não bị tụ máu nghiêm trọng.

Adrian Owen đã biết đến trường hợp của Scott 12 năm trước, ngay sau khi đặt chân đến London, bang Ontario, nơi ông điều hành một phòng thí nghiệm nghiên cứu về các chấn thương não cấp tính và các bệnh về thoái hoá thần kinh. Bác sĩ của Scott cho biết: "Gia đình của anh ấy tin rằng anh ấy vẫn còn ý thức, nhưng chúng tôi không thấy dấu hiệu đó dù chúng tôi đã quan sát anh ấy trong nhiều năm".

Tư duy đúng tạo nên khoảng cách giữa người có mức lương năm là 1 tỷ đồng và 100 triệu đồng: 5 lối tư duy giúp bạn “đánh đâu thắng đó”
Cách tiêu tiền của tỷ phú Warren Buffett
Các nước đang dùng ứng dụng gì để chống lại Covid-19?

Khi Owen khám cho Scott, anh dường như vẫn trong tình trạng thực vật Nhưng ông cần biết ý kiến của một chuyên gia khác, vì vậy ông đã gọi cho giáo sư Bryan Young, một chuyên gia thần kinh học lâu năm, có uy tín trên thế giới về những đánh giá tình trạng của bệnh nhân chi tiết và tỉ mỉ. Bryan từng quan sát Scott thường xuyên kể từ tai nạn 12 năm trước. Nếu Bryan cho rằng Scott ở tình trạng thực vật, khi đó Owen sẽ biết liệu có cơ hội nào dành cho anh ấy không.

Owen nói với Bryan rằng mình đang tính đến việc đặt Scott vào trong một máy quét cộng hưởng từ chức năng (fMRI) và Bryan đồng tình với điều đó. Đây là một công nghệ tiên tiến được phát triển để sử dụng vào đầu những năm 1990, cho phép phát hiện hoạt động của bộ não kết hợp với những suy nghĩ cảm xúc và ý định. Càng nhiều khu vực trong bộ não hoạt động thì càng nhận được nhiều máu giàu oxy hơn và máy quét fMRI có thể phát hiện điều này, xác định vị trí hoạt động diễn ra. Điều này cho thấy khi nào một người đang có ý thứcnão bộ đang hoạt động bình thường, kể cả khi những biểu hiện bên ngoài cho thấy họ giống như một xác sống, không nhận thức được thế giới xung quanh. Những người như vậy được cho là đang sống ở "vùng xám", một vùng ý thức nằm đâu đó giữa sự sốngcái chết

Những năm gần đây, nhờ phát minh phương pháp fMRI, chúng ta đã thực hiện những bước đột phá phi thường để hiểu được đời sống tinh thần của những người đang mắc kẹt trong vùng xám. 15% đến 20% người sống thực vật được cho rằng không có chút ý thức nào sự thật lại hoàn toàn tỉnh táo, thậm chí dù họ không phản ứng với bất kỳ kích thích bên ngoài. Họ có thể mở mắt, lẩm bẩm, rên rỉ và ngẫu nhiên phát ra những từ vô nghĩa. Họ dường như sống hoàn toàn trong thế giới riêng của mình, không có suy nghĩ hay cảm xúc. Nhiều người thực sự quên và không thể suy nghĩ như các bác sĩ của họ vẫn tin tưởng. Nhưng một số lượng đáng kể bệnh nhân lại có những biểu hiện hoàn toàn khác: những suy nghĩ vẫn còn nguyên vẹn "nấp kín" trong những cơ thể và bộ não bị tổn thương. Nhóm nghiên cứu của Owen thậm chí còn tìm ra cách giao tiếp với những người như vậy.

Owen đã đến bệnh viện Parkwood, một cơ sở chăm sóc y tế lâu đời tại Nam Ontario, để đánh giá tình trạng của Scott kĩ lưỡng hơn. Trong một căn phòng yên tĩnh bên ngoài nơi Scott nằm, một y tá giới thiệu nhóm nghiên cứu với bố mẹ Scott, Anne và Jim. Anne đã từng là chuyên gia công nghệ trong phòng thí nghiệm, đã thôi việc vào ngày Scott bị tai nạn. Chồng bà, Jim, là cựu nhân viên ngân hàng và từng lái xe tải. Họ đã dành toàn bộ cuộc đời của mình cho Scott và vẫn duy trì điều đó sau vụ tai nạn. Jim và Anne nói họ tin con mình, người thích nghe những đoạn nhạc từ vở nhạc kịch Bóng ma trong nhà hát và Những người khốn khổ, vẫn đang đáp lại họ, bất chấp những chẩn đoán về bệnh tình của anh. Anne nhấn mạnh: "Khuôn mặt nó biểu cảm. Nó chớp mắt và giơ ngón tay cái để khẳng định điều đó". 

Từ rất nhiều những lần đánh giá của Bryan trong nhiều năm, cùng với đánh giá riêng của nhóm nghiên cứu về tình trạng của Scott, điều đó thực sự gây tò mò. Họ không thể khiến Scott giơ ngón cái lên dù đã cố gắng bằng mọi cách. Owen đã kiểm tra lịch sử chữa trị chính thức của Scott. Cả Bryan hay bất kì bác sĩ nào từng khám cho Scott trong nhiều năm qua đều chưa từng xác nhận anh có thể giơ ngón cái lên kể từ vụ tai nạn.

Tuy nhiên, gia đình của Scott lại quả quyết anh đã đáp lại, vì vậy anh ấy vẫn còn ý thức.

Đến tận hôm nay tôi mới hiểu, tại sao bạn mình làm sếp còn tôi thì cứ mãi ở vị trí nhân viên
Người tính toán để 14 lần trúng xổ số độc đắc
Tại sao Tần Thủy Hoàng là vị vua duy nhất mặc áo long bào đen?

Owen đã thấy cảnh này nhiều lần trong những năm qua. Một gia đình luôn tin rằng người họ yêu quý vẫn có nhận thức dù không có bất kỳ bằng chứng lâm sàng nào ủng hộ điều này. Một vấn đề đối với những tổn thương não đột ngột và nghiêm trọng là người bác sĩ – thường là một nhà thần kinh học lâu năm – không biết về con người lúc còn khoẻ mạnh của bệnh nhân. Tất cả bác sĩ chỉ biết về bệnh nhân như những gì họ thấy sau tai nạn. Gia đình có lợi thế nhiều năm quen biết họ hơn, một bức tranh hoàn chỉnh hơn của con người bên trong họ. Gia đình cũng thường dành nhiều thời gian hơn cho bệnh nhân sau tai nạn. Những nhà thần kinh học, giống như các bác sĩ, luôn bận rộn và có hàng tá những mối lưu tâm về buồng bệnh và bệnh nhân. Điều đó làm hạn chế việc họ có thể dành hết thời gian cho bất kỳ một bệnh nhân nào. Ngược lại, nhiều thành viên gia đình ngồi bên cạnh giường bệnh hàng giờ đồng hồ thậm chí là hàng ngày, níu giữ tia hy vọng mong manh, quan sát dấu hiệu ý thức dù nhỏ nhất. Vì vậy, thật dễ hiểu là nếu có bất kỳ dấu hiệu nào, những người thân sẽ là người đầu tiên nhìn thấy.

Nhưng những nỗ lực và hy vọng cũng dễ làm người ta mơ mộng hão huyền. Có một thực tế là chúng ta rất dễ có "khuynh hướng thiên lệch", tức là cố gắng để tìm kiếm khẳng định, ưa thích một thông tin theo cách xác nhận lại những niềm tin có sẵn từ trước. Nếu người bạn yêu quý nhất đang nằm trên giường bệnh cuộc sống của họ ngàn cân treo sợi tóc, bạn sẽ mong muốn đến tuyệt vọng có thể kéo họ ra khỏi tình trạng đó. Bạn mong muốn đến tuyệt vọng rằng họ biết mình đang ở bên cạnh. Bạn nói họ hãy nắm chặt tay bạn nếu nghe được – và điều đó xảy ra. Bạn cảm thấy một áp lực rõ rệt khi tay họ dịu dàng nắm chặt tay bạn phản xạ ngay lập tức của bạn là gì? Họ làm theo những gì bạn yêu cầu, họ đáp lại, họ có nhận thức! Điều này là phản xạ hoàn toàn tự nhiên nhưng tiếc là không mang tính khoa học Khoa học đòi hỏi khả năng lặp lại hành vi.

Khoa học giúp bệnh nhân hôn mê giao tiếp

Khi một nhà khoa học gặp gia đình của các bệnh nhân đang sống trong vùng xám, Owen thường có cảm giác căng thẳng khi phải đối mặt với những trường hợp đau thương của xu hướng rất con người này. Các gia đình bám lấy một lần bệnh nhân đáp lại và bỏ qua vô số những lần không có phản ứng.

Owen không chắc chắn liệu gia đình Scott có đang bị "khuynh hướng thiên lệch" không, hay đúng là họ đã thực sự nhìn thấy điều gì đó ở Scott mà ông không thể đánh giá được. Là một nhà khoa học Owen thiên về khả năng đầu, nhưng với tư cách một con người, ông lại mong muốn khả năng thứ hai Không thể không cảm động trước tình cảm của gia đình Scott và sự tận tuỵ hết mình của họ để làm cho cuộc sống của anh càng thoải mái càng tốt. Owen cũng bị cảm động trước niềm tin của họ, liệu có căn cứ khoa học nào về việc anh ấy có ý thức hay không. Họ vẫn ở đó vì anh ấy, với sự ủng hộ và niềm tin vô tận vào khả năng tiếp nhận tình yêu mà bố mẹ dành cho mình, dù đã hơn một thập kỉ sau tai nạn.

Khi Scott được đặt vào máy quét fMRI, Owen và đồng nghiệp Davinia Fernández-Espejo đã kiểm tra kĩ lưỡng chương trình họ phát triển để xác định xem bệnh nhân ở vùng xám có ý thức và nhận thức được những gì họ nói không.

Hé lộ sự thật về nơi chôn cất Tư Mã Ý: Không thể che giấu dù tìm đủ mọi kế tung hỏa mù
Lí giải tại sao chữ "x" được dùng để ký hiệu ẩn số trong toán học
Phát hiện đột phá tại 'địa ngục' sâu 3.000 km của Trái Đất: Thứ quyết định sự tồn vong chính là đây!

Họ thực hiện bằng cách nói bệnh nhân tưởng tượng mình đang chơi tennis. Khi tưởng tượng vung cánh tay mình lên và chuyển động – giống như bạn đang chơi một trận tennis – một phần vùng vỏ não trước trán hoạt động ở cường độ cao. Nếu vùng vỏ não trước trán của một bệnh nhân phản xạ khi được yêu cầu tưởng tượng họ đang chơi tennis, tức là họ đang đáp lại hướng dẫn và do vậy họ có ý thức.

Tất nhiên, cũng như việc nắm bàn tay một thay đổi hoạt động trong vùng vỏ não trước trán đòi hỏi khả năng lặp lại và chúng ta không thể kết luận rằng bệnh nhân có ý thức cho đến khi chúng ta thấy phản xạ đó là nhất quán và có thể lặp lại. Nhóm nghiên cứu cũng kiểm tra để chắc chắn bệnh nhân thực sự hoạt động theo mệnh lệnh ít nhất ở một phần khác của bộ não. Ví dụ, khi yêu cầu họ tưởng tượng đang đi lòng vòng trong nhà mình, nếu họ có ý thức và nhận thức, việc này chắc chắn sẽ kích hoạt một phần khác trong não bộ hay gọi là nếp cuộn bán hải mã

Owen nói: "Scott, hãy tưởng tượng đang chơi tennis khi anh nghe thấy chỉ dẫn".

Owen vẫn còn cảm thấy nổi da gà khi nhớ lại những gì xảy ra tiếp theo. Não của Scott sáng lên khi kích hoạt dải màu, cho thấy anh ấy đang thực sự đáp lại yêu cầu của bác sĩ và đang tưởng tượng mình chơi tennis.

"Bây giờ hãy tưởng tượng đang đi lòng vòng trong nhà đi Scott".

Một lần nữa, não của Scott lại đáp lại, cho thấy anh ấy đang ở đó, bên trong, làm chính xác những gì anh ấy được yêu cầu. Gia đình Scott đã đúng. Anh ấy vẫn có nhận thức về những gì đang xảy ra xung quanh. Anh ấy có thể phản ứng lại, có lẽ không phải bằng cơ thể nhưng chắc chắn là qua bộ não. (Khoảnh khắc này đã được đài BBC ghi lại và làm một bộ phim tài liệu bao quát về nghiên cứu mà nhóm của Owen thực hiện).

Vậy làm gì bây giờ? Chúng ta sẽ hỏi Scott những gì? Davinia và Owen nhìn nhau lo lắng. Họ đã sử dụng phương pháp fMRI để xác minh rằng Scott có ý thức. Bây giờ họ có thể dùng phương pháp này để hỏi anh ấy xem liệu anh có bị đau ở đâu không? Owen đã thử tưởng tượng ra câu trả lời của Scott. Điều gì xảy ra nếu Scott nói có? Cái ý nghĩ anh ấy đã phải chịu đựng đau đớn trong 12 năm thực sự quá khủng khiếp. Nhưng đó lại là một khả năng có thật. Nếu Scott nói anh ấy đau đớn, thì Owen không biết mình sẽ làm gì tiếp theo. Và khi ấy, còn gia đình của anh ấy nữa – họ sẽ phản ứng ra sao? Đột nhiên, sự xuất hiện của đoàn làm phim đã khiến toàn bộ kịch bản trở nên phức tạp hơn rất nhiều, nhưng Owen lại không thể thay đổi điều đó. Vì vậy ông đã nói chuyện với Anne.

Owen kể lại: "Tôi đứng dậy và bước chậm rãi ra khỏi phòng điều khiển đến chỗ Anne đang đợi. Các camera hướng theo tôi. Anne đứng ở ngay lối cửa và đang cười".

Dòng suy nghĩ ập đến: "Chúng tôi muốn hỏi Scott xem liệu anh ấy có chịu đau đớn nào không, nhưng tôi cần sự cho phép của bà".

Đó là một thời khắc quan trọng. Owen đã hỏi Anne xem liệu họ có thể, lần đầu tiên hỏi bệnh nhân như Scott một câu hỏi mà có khả năng thay đổi cuộc sống của anh ấy vĩnh viễn. Nếu Scott thấy đau đớn trong 12 năm, nhưng không ai biết được, thì không thể tưởng tượng nổi những cơn ác mộng dài đằng đẵng anh ấy đã phải trải qua.

Anne nhìn Owen. Bà vẫn kiềm chế được cảm xúc và tỏ ra bình thản. Owen cho rằng đó là do bà đã phải đối mặt với tình cảnh của con trai mình nhiều năm trước.

"Hãy làm việc đó đi", Anne nói. "Hãy để Scott nói cho anh biết".

Owen quay trở lại phòng máy, phía sau là đoàn làm phim. Không khí khá huyên náo. Owen muốn đưa khoa học vùng xám lên một tầm cao mới. Điều này không còn là một câu hỏi trừu tượng của tiến bộ khoa học, mà là một cơ hội chưa từng có giúp một bệnh nhân trong vùng xám và có thể là hàng ngàn bệnh nhân như Scott trong tương lai.

"Scott, anh có thấy đau đớn gì không? Có chỗ nào trên cơ thể anh bị đau lúc này không? Thử tưởng tượng đang chơi tennis nếu câu trả lời là không?"

Vào thời điểm đó, mọi người dường như nín thở chờ đợi. Qua cửa sổ của máy fMRI, họ có thể thấy cơ thể của Scott trong buồng kính đang được máy quét chiếu sáng. Giao diện của tất cả các máy hoạt động cùng lúc trong quá trình đồng bộ hoá phức tạp để hai suy nghĩ của hai con người trong thời gian ngắn có thể chạm đến người kia và hỏi một câu đơn giản: bạn có thấy đau không?"

Các kết quả xuất hiện trên màn hình máy tính trước mắt họ ngay lập tức. Họ đã tái tạo mô hình 3D não của bệnh nhân – giống y như bạn cảm nhận mình có thể tiến đến và chạm vào nó. Hình ảnh bộ não là một tấm vải mà trên đó các "hoạt động của não" là những đốm màu sặc sỡ.

"Nếu Scott đang đáp lại, chúng tôi có thể thấy phản ứng ở đây", Owen nói, chạm vào một điểm đặc biệt trên mặt kính sáng bóng.

Khi soi kĩ trên màn hình hiển thị, nhóm của Owen có thể thấy tất cả các nếp gấp và khe hở trong bộ não của Scott – các mô thần kinh khoẻ mạnh và những mô tổn thương không thể khắc phục do tốc độ va chạm từ chiếc xe tuần tra của cảnh sát 12 năm trước. Sau đó, họ bắt đầu thấy nhiều thứ hơn: não của Scott đang kết nối với sự sống bắt đầu hoạt động. Những đốm màu đỏ vụt sáng bắt đầu xuất hiện chính tại nơi Owen đang ấn ngón tay lên màn hình máy tính

Đây rồi. Scott đã đáp lại. Anh ấy đang trả lời câu hỏi. Và quan trọng hơn, anh ấy trả lời "không". Có gì đó vỡ oà và những lời chúc mừng khắp căn phòng. Scott đã nói: "Không tôi không đau đớn gì cả".

Owen cho biết: "Tôi không còn là chính mình. Mắt tôi ngấn lệ. Đây là khoảnh khắc của Scott và anh ấy đã nắm được nó. Tất cả chúng tôi đều thấy điều đó". Sau một vài khoảnh khắc, sự căng thẳng tan biến và mọi người thốt ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Tất cả mọi người, trừ Anne. Khi Owen báo với Anne tin này, bà lại khá thản nhiên. "Tôi biết nó không đau đớn. Nếu nó đau, nó đã nói với tôi rồi".

Owen chỉ có thể lặng im gật đầu. Sự dũng cảm của bố mẹ Scott đã lay động đến ông. Anne đã ở cạnh anh ấy ngần ấy năm, khăng khăng rằng anh ấy vẫn còn rất quan trọng và anh ấy xứng đáng nhận được tình cảm và sự quan tâm. Bà không từ bỏ anh ấy và sẽ không bao giờ từ bỏ. Phản ứng của Scott trên máy quét chỉ đơn giản xác nhận những gì Anne đã biết: Scott vẫn còn ở đây.

Trong 12 năm, Scott vẫn giữ sự im lặng, đóng kín cơ thể mình, lặng lẽ quan sát thế giới trôi qua. Bây giờ, phương pháp fMRI đã tiết lộ một con người: một cuộc sống, một tâm hồn đang thở có cuộc sống, quan điểm, niềm tin ký ức trải nghiệm và có cảm giác của một con người đang sống trong thế giới dù cho kì lạ và bị hạn chế thì thế giới đó vẫn tồn tại.

Nhiều tháng sau đó, nhóm của Owen trò chuyện với Scott trên máy quét. Anh ấy thể hiện bản thân mình, nói chuyện với họ qua kết nối thần kì giữa suy nghĩ và máy móc Bằng cách nào đó, Scott đã trở lại cuộc sống. Anh ấy có thể nói cho họ biết anh ấy là ai, anh ấy đang ở đâu và bao năm trôi qua kể từ khi bị tai nạn. Và thật may mắn, anh ấy khẳng định mình không đau đớn gì cả.

Những câu hỏi đặt ra cho Scott được lựa chọn với hai mục đích. Một phần, họ cố gắng giúp anh ấy bằng khả năng tốt nhất của mình, hỏi những câu hỏi mà có thể cải thiện chất lượng cuộc sống của anh ấy. Họ hỏi xem Scott có thích xem khúc côn cầu trên băng trên tivi không. Trước vụ tai nạn, Scott từng là fan của khúc côn cầu, gia đình và những người chăm sóc có thể điều chỉnh tivi sang môn thể thao này nhiều hơn. Nhưng đã hơn một thập kỉ trôi qua kể từ vụ tai nạn của Scott. Có lẽ anh ấy không còn thích khúc côn cầu nữa? Có lẽ anh ấy đã xem môn thể thao này quá nhiều đến nỗi anh ấy không thích nó nữa thì sao? Nếu vậy, kiểm tra để biết sở thích hiện tại của Scott có thể cải thiện đáng kể chất lượng cuộc sống của anh ấy. May mắn thay, Scott vẫn thích xem khúc côn cầu như nhiều năm trước khi bị tai nạn.

Khoa học giúp bệnh nhân hôn mê giao tiếp

Bác sĩ Adrian Owen (nguồn: owenlab.uwo.ca)

Loại câu hỏi thứ hai giúp tiết lộ càng nhiều càng tốt về tình trạng của anh ấy, anh ấy biết những gì, anh ấy nhớ được bao nhiêu và phân loại ý thức anh ấy có. Những câu hỏi như thế này thường ít đề cập về con người Scott mà phần nhiều giúp nhóm nghiên cứu đào sâu thêm về vùng xám.

Hiểu được những tình huống có thể xảy ra về mặt tâm lý học trong vùng bị lãng quên này thực sự quan trọng, vì vẫn chưa ai biết được câu trả lời và nhiều người đã đưa ra những giả thuyết sai lầm.

Ví dụ, sau khi giảng bài về các bệnh nhân vùng xám, Owen thường được nghe các ý kiến như: "Tôi nghi ngờ việc họ có bất kỳ ý thức nào về thời gian", "họ có lẽ chẳng nhớ gì về tai nạn của mình", hay thậm chí "Tôi nghi ngờ họ có nhận thức về tình cảnh mình đang mắc phải".

Scott lại cho thấy điều ngược lại. Anh ấy trả lời tất cả những câu hỏi. Khi được hỏi hiện đang là năm nào, anh ấy đã nói chính xác là năm 2012, không phải năm 1999 – năm xảy ra vụ tại nạn của mình – rõ ràng anh ấy có ý thức về thời gian đã qua. Anh ấy biết mình đang nằm trong bệnh viện và tên của mình là Scott – anh ấy có ý thức anh ấy là ai và nơi mình ở. Scott cũng có khả năng cho họ biết tên điều dưỡng viên đầu tiên đã chăm sóc mình. Đây là điều quan trọng đối với Owen và đối với khoa học vùng xám, vì một câu hỏi được đặt ra thường xuyên là những gì bệnh nhân ở tình trạng này có thể nhớ được. Scott không thể quen biết điều dưỡng viên của mình trước vụ tai nạn, vì vậy việc Scott biết được tên của người đó là một bằng chứng rõ ràng cho thấy anh ấy có khả năng lưu lại ký ức.

Tháng 9 năm 2013, Scott qua đời do những biến chứng y học từ sau vụ tai nạn. Đây là một hệ quả thường thấy ngay cả đã nhiều năm sau khi bị tổn thương não nghiêm trọng. Tất cả những gì xuất hiện xung quanh và sự phơi nhiễm trước vô số những virus vi khuẩn và nấm độc hại cư trú ở bệnh viện làm giảm hệ thống miễn dịch và khiến người bệnh rất dễ bị mắc các bệnh như viêm phổi. Sau vài tuần chống chọi với bệnh tật, Scott đã qua đời tại bệnh viện Parkwood.

Việc này làm nhóm nghiên cứu của bác sĩ Owen bị sốc. Họ đã dành nhiều giờ cùng với Scott và coi anh ấy như là một thành viên trong gia đình. Dù chưa bao giờ có một cuộc trò chuyện thật sự với anh ấy nhưng kì lạ thay tất cả họ đều cảm thấy đã từng quen biết anh ấy. Scott đã chạm được vào bên trong họ. Họ đã đào sâu vào cuộc sống của anh ấy trong vùng xám và Scott đã đáp lại bằng những câu trả lời, khiến họ kinh ngạc về sức mạnh và lòng dũng cảm của anh ấy. Cuộc đời của họ và anh ấy đã đan xen vào nhau.

Thi thể của Scott đặt trong quan tài hướng về phía sau căn phòng. Bạn bè và gia đình từ khắp nơi đã đến tham dự. Dù 14 năm chủ yếu sống nhờ giao tiếp từ suy nghĩ bên trong và cắt đứt với thế giới bên ngoài, nhưng vào thời điểm Scott qua đời, nhiều người vẫn cảm thấy có mối liên hệ sâu sắc với anh.

Khi nhìn thấy thi hài của Scott, Owen đã có một cảm giác kì lạ. Ông cảm giác như Scott lúc nào cũng tin tưởng mình. Ông không biết con người thật của Scott – con người đã có một cuộc sống viên mãn và hạnh phúc đi dạo, nói chuyện, cười và vận động đều có mục đích cho đến tuổi 26, khi tất cả bỗng chốc và vĩnh viễn bị tước đoạt mọi thứ từ anh ấy. Owen chỉ biết đến một Scott không có phản ứng về thể chất, một Scott đang nằm trước mặt ông. Con người ấy xuất hiện ngay trước mắt ông ngay ở vùng xám, nơi là nhà cho rất nhiều bệnh nhân, nơi thực sự là ranh giới giữa sự sống và cái chết. Nó rất gần cái chết, rất khó để biết được sự khác biệt. Scott vẫn còn ở đó theo cách anh ấy từng làm với Owen, ngay cả bây giờ khi anh ấy không còn ở đó nữa.

Trên cáo phó của Scott, Owen viết: "Thật là một vinh hạnh lớn lao khi quen biết Scott trong ngần ấy năm. Những nỗ lực phi thường của anh ấy đối với khoa học sẽ không bao giờ bị lãng quên và sẽ phản chiếu trong cuộc sống và tâm trí của tất cả những người biết hay không biết anh ấy".

Mối quan hệ mà nhóm nghiên cứu đã có với Scott và gia đình anh ấy không giống bất kỳ ai khác mà họ từng trải qua trước hoặc sau này. Một phần là bởi sự ấm áp và cởi mở của Anne và Jim khi chia sẻ thế giới của họ, đón chào nhóm của Owen vào cuộc sống của họ, nhưng hơn hết, bản thân Scott đã tự tạo ra và gắn kết những ràng buộc với họ. Để giao tiếp lần đầu với một người không có khả năng giao tiếp trong hơn một thập kỉ là một trải nghiệm đặc biệt. Để làm đi làm lại điều này là một điều kì diệu. Scott đã cho họ bước vào thế giới của anh ấy, cùng cười đùa, nói chuyện và khóc với anh ấy. Khi cánh cửa đóng lại và Scott vĩnh viễn ra đi, Owen nghĩ một phần nào đó trong họ cũng ra đi cùng anh ấy.

Làm Mới
Bài viết cùng chuyên mục